XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 29

 Chương 24 : TIỂU BẠCH! BẢN THÂN CHỊ CÒN THẤY MƠ HỒ, HUỐNG CHI LÀ EM! Tiểu Bạch mấy ngày hôm nay có vẻ rất trầm tư. Một cô bé18 tuổi, lại có thể trầm tư như thế, Thiên Thiên có muốn lơ cũng không thể lơ là được. Nói cho cùng cô bé cũng chỉ là một cô gái chưa bao giờ tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài. Lại chẳng bù cho anh trai nó, chỉ mới 18 tuổi đã ngang ngược như một ông già.
 Nhắc đến Hạo Nhiên, Thiên Thiên lại đỏ mặt…
 -Chị Thiên Thiên!

Tiểu Bạch lấp ló ở cửa phòng Thiên Thiên, ngập ngừng gọi tên cô, khuôn mặt có chút đỏ. Thiên Thiên quay sang nhìn Tiểu Bạch mỉm cười, sớm biết là cô nhóc sẽ tự tìm đến cô mà.
 Tiểu Bạch nhận được nụ cười nửa khích lệ, nửa trêu chọc của Thiên Thiên, mặt lại càng đỏ hơn. Cô đóng của lại, cẩn thận khoá cửa rồi mới thận trọng bước vào phòng, leo lên giường, ngồi một bên Thiên Thiên.
 Thiên Thiên đảo mắt một vòng, dừng ánh mắt trên trang sách đang đọc dở của mình, miệng lại như vô tình hỏi.
 -Em với cái tên nhóc, tên gì ấy nhỉ? Đinh Tiểu Bảo phải không, như thế nào rồi?
 Tiểu Bạch nuốt nước miếng, ho khan một tiếng, mặt lại càng đỏ hơn, khiến cho Thiên Thiên phải với tay bật điều hoà. Điều hoà ở quỷ giới không phải giống như ở dương gian, không chạy bằng điện. Ngay cả ánh sáng thắp sáng trong phòng cũng được lấy từ lân tinh phết trên trần nhà. Thiên Thiên lúc mới đến, xém chút nữa té ghế vì cái điều hoà này. Vy Vy Quỷ Hậu cũng thật có trí tưởng tượng à nha. Điều Hoà chính là khuôn mặt một con quỷ đáng sợ, lỗ mũi được phóng đại, trở thành hai cái lỗ bằng nắm tay, phun ra thứ hơi nước khô, chính là loại nước người ta có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận, nhưng chỉ một lát sau sẽ tan biến, không hề làm ướt bất cứ một thứ gì.
 Tiểu Bạch nhìn có vẻ như đang định chối. Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt đắc chí của Thiên Thiên, đành ỉu xìu mà phun ra một câu.
 -Hắn ta không thích em!
 -Là hắn ta nói?
 -Không! Là thái độ của hắn.
 -Thái độ? Là thái độ gì chứ?
 Tiểu Bạch nhìn Thiên Thiên như một kẻ ngốc, ánh mắt nheo lại có chút khinh khi. Sau đó lại mạnh miệng kể ra một tràng tội trạng.
 -Đinh Tiểu Bảo, hắn ta rõ ràng là không thích em. Suốt ngày sai bảo em, quyết định em hôm nay mặc cái này, ngày mai mặc cái kia. Kiểm soát bạn bè của em, bất kể cái gì cũng muốn em nghe theo hắn. Hắn muốn em vâng vâng dạ dạ, một lòng nghe hắn, nhưng lại chẳng bao giờ làm theo yêu cầu của em. Tất cả những thứ em cảm nhận được chỉ độc một điều rằng, hắn ta tuyệt đối không thích em.
 Đến lượt Thiên Thiên nuốt nước miếng. Lại có thể có một tên bá đạo như vậy? xem ra còn hơn cả Hạo Nhiên nha. Cái tên này đúng là không thể xem thường. Nhìn xem Tiểu Công chúa Quỷ giới bị hắn làm cho tức giận đến mức nào
 -Chị Thiên Thiên!
 Tiểu Bạch đột nhiên quay người, mắt nheo lại nhìn Thiên Thiên. Khiến cho cô đừng không được, phải nuốt một ngụm nước miếng mà đề phòng.
 -Ơ….ơi. cái gì thế?
 -Hắn ta rốt cuộc là có thích em hay không?
 -Ơ. Làm sao chị biết?
 -hắn ta đối xử với em, tuy rằng có phần bá đạo nhưng lại rất tốt.
 Tiểu Bạch nheo nheo mắt, bắt đầu mông lung
 -Vậy thì hắn ta thích em!
 -Nhưng hắn ta lại không bao giờ chịu nghe yêu cầu của em.
 -Nếu vậy… chắc là không thích mất rồi.
 Thiên Thiên lại bắt đầu liên tưởng đến ai đó không phải là Đinh Tiểu Bảo.
 -Nhưng lại không thích em lại gần nam nhân khác. Lại còn hôn em
 -Chẳng lẽ… thích thật sao?
 -Nhưng mà, mấu chốt chính là, hắn chưa từng nói yêu em.
 Thiên Thiên nuốt nước miếng. phun ra hai chữ “không thích”. Sau đó lại trầm ngâm. Tiểu Bạch nhìn sang phía cô, vẻ mặt xem thường.
 -Chị Thiên Thiên. Em cũng có thể đoán như chị, vấn đề chốt hạ chính là, hắn ta có thật sự thích em hay không?
 -Chị…. Tiểu Bạch. Bản thân chị còn thấy mơ hồ, huống chi là em…
 -Khẳng định tiểu tử đó thích em.
 2 tiểu cô nương đang ngồi ngẩn, đột nhiên bị làm cho giật mình bởi giọng nói thâm trầm kia, nhìn về phía cửa đã thấy Hạo Nhiên đứng đó tự lúc nào, ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào Thiên Thiên.
 Tiểu Bạch đương nhiên không để ý đến ánh mắt Hạo Nhiên. Anh trai nàng rất giỏi. Chuyện gì cũng có thể nói đúng 100%. Anh của nàng đã nói đúng thì chỉ có đúng mà thôi.
 Tiểu Bạch cười tươi rói, vui vẻ reo nho nhỏ, bám lấy cổ Hạo Nhiên.
 -Thật chứ anh gấu?
 -Thật.
 -Đảm bảo?
 -Đảm bảo!
 Tiểu Bạch nhận được dấu đỏ của anh trai, vui mừng đến mức hôn lên má Hạo Nhiên một cái, sau đó vừa đi vừa nhảy, chạy về phòng mình, để lại Thiên Thiên với Hạo Nhiên ở trong phòng.
 Thiên Thiên không biết làm sao lại đỏ mặt cúi đầu. vốn dĩ cô đâu có làm gì sai chứ? Sao lại cảm thấy Hạo Nhiên kia từ nãy giờ vẫn là dùng cái ánh mắt muốn thiêu người kia nhìn mình? Mãi cho đến một lúc sau, lúc Hạo Nhiên cười khẽ một tiếng, quay lưng bỏ về phòng mình, Thiên Thiên mới dám thở hắt ra một cái, mặt đỏ bừng nhìn chăm chăm cánh cửa mới đóng lại của phòng đối diện

Chương 25 : HẠO NHIÊN THÍCH TỚ SAO? Mấy tuần nữa lại nhanh chóng trôi qua, thế nhưng Thiên Thiên lại không thể đẩy được cái thắc mắc về thái độ lạ lùng của Hạo Nhiên ra khỏi đầu. Cô tuy rằng cũng là một cô gái không phải quá hay suy nghĩ, thế nhưng tuyệt đối không phải loại người không biết gì về những chuyện xung quanh mình. Cô biết rõ thái độ của Hạo Nhiên, chắc chắn là có vấn đề, hơn nữa là có vấn đề gì, e rằng cô cũng có thể đoán được, chỉ có điều…
 Đại ma đầu xấu xa như Hạo Nhiên, làm sao có thể thích cô được chứ?
 À mà, cũng không phải xấu xa.
 Trong lòng Thiên Thiên vang lên giọng nói bênh vực cho đại ma đầu kia. Hắn ta đối xử với cô rất tốt. luôn chờ cô về, luôn ăn cùng cô, luôn luôn chỉ giúp cô những thứ cô không biết, lại còn dạy cô những pháp thuật đơn giản để có thể phòng thân. Tuy rằng chiếc nhẫn kết nối giữa hai người rất nhanh nhạy, thế nhưng không phải lúc nào Hạo Nhiên cũng có thể kịp thời đến cứu cô.
 Tiểu Yêu Yêu sau mấy ngày trốn biệt trong nhà, không chịu gặp Thiên Thiên, cách đây mấy tuần cuối cùng cũng đã đi học. đôi mắt sưng đỏ, khiến cho Thiên Thiên đau lòng muốn chết. Thế nhưng mà, Tiểu Yêu Yêu có vẻ hồi phục rất nhanh, hoặc đóng kịch rất giỏi, đến hôm nay xem ra đã rất vui vẻ rồi. Chỉ có điều, bên cạnh cô lại xuất hiện một người…
 -Tiểu Yêu Yêu. Đi ăn!
 Tống Vũ Vũ đứng ngoài cửa lớp, rống gọi Tiểu Yêu Yêu, khiến cho cô giật nảy mình, quay sang nhìn Thiên Thiên cầu cứu. từ lúc Tiểu Yêu Yêu thất tình đến giờ, phải nói, người gần cô nhất không phải là Thiên Thiên, mà chính là Tống Vũ Vũ. Nhiều khi Tống Vũ Vũ khiến cho Thiên thiên tự cảm thấy hổ thẹn, bởi vì bạn thân như cô lại không thể bằng được bạn thân của chồng của bạn thân như Tống Vũ Vũ, quả thật khiến cho cô tự vấn bản thân biết bao nhiêu lần nha…
 Nhưng mà dù sao, nói đi cũng phải nói lại. Hình như chỉ có Tống Vũ Vũ mới có thể gỡ bộ mặt cười cười nói nói đầy gượng ép của Tiểu Yêu Yêu, để cho cô phải lộ ra bộ mặt trần của mình, cho dù đó là bộ mặt tức giận đến phát điên.
 Chính xác là, Tiểu Yêu Yêu bất kì lúc nào gặp Tống Vũ Vũ đều sẽ tức giận không thôi.
 Bốp!!!
 Tiếng bốp thô thiển vang lên trong không khí, gương mặt Tống Vũ Vũ đang hớn ha hơn hở chính thức in hình đế giày của Tiểu Yêu Yêu, rõ ràng là đã tránh đi rồi, thế nhưng vẫn là tay nghề của Tiểu Yêu Yêu cao siêu, không trật đi đâu được.
 Thế nhưng mà, cho dù là ăn cái gì vào mặt đi nữa, Tống Vũ Vũ cũng không đời nào chịu đi ăn một mình. Kết quả là Tiểu Yêu Yêu, mang khuôn mặt vừa tức giận, vừa cầu cứu Thiên Thiên trưng ra, dù có chống cự cách mấy cũng bị Tống Vũ Vũ lôi đi xềnh xệch xuống canteen, để lại Thiên Thiên với lời nhắn nhủ nhỏ nhẹ đủ để mọi người cùng nghe đến tai Thiên Thiên:
 -Hạo Nhiên dặn em mang cơm hộp lên sân thượng.
 Thiên Thiên đang cười phớ lớ, lại bị câu nói kia làm cho đỏ hết cả mặt mày. Cô nhanh chóng lôi ra 2 hộp cơm Hạo Nhiên làm từ lúc sáng, chạy vội lên sân thượng. đại ma đầu vẫn chỉ là đại ma đầu. làm cơm cho cô cô rất biết ơn, thế nhưng cũng không thể vì lí do này mà ép cô chạy đi chạy lại, khiến cho chân tay tê cứng thế này được.
 Sân thượng, địa điểm quen thuộc với những đôi tình nhân trong tiểu thuyết, là địa điểm diễn ra những cuộc doạ dẫm của các fan của ai đó với người có khả năng sẽ là ai đó của ai đó trong tương lai trong đầu Thiên Thiên, theo ảnh hưởng của những bộ phim truyền hình. Hạo Nhiên sớm đã đợi Thiên Thiên ở sân thượng từ lúc hết tiết.Tuy rằng cảm thấy nhàm chán, thế nhưng lại sợ Thiên Thiên lên lại không nhìn thấy hắn, vì thế cố gắng đợi cô, kết quả là ngủ quên lúc nào không biết.
 Đến lúc Thiên Thiên lên đến nơi đã nhìn thấy một màn y như trong phim, chính là hình ảnh nam nhân tuấn kiệt, đẹp trai phong độ nằm ngủ trên sân thượng.
 Đáng tiếc. Thiên Thiên nhà chúng ta lại không có cảm hứng để mà thưởng thức cảnh hoa nguyệt kia. Cô sống bằng cơm, không phải bằng sắc. đầu tiên cứ là phải làm no cái bụng cái đã.
 Hạo Nhiên vừa tỉnh dậy đã tức muốn ói máu. Thiên Thiên rõ ràng là không phải nữ nhân nha. Làm sao có thể không gọi hắn dậy mà ăn cho căng bụng như thế? Đến lúc ngủ cũng không thèm lau miệng. Đôi chân mày của Hạo Nhiên nhíu lại. hắn đưa tay gạt hạt cơm trên khoé miệng Thiên Thiên. Cũng may là cô còn biết để phần hắn. nếu không hắn chắc chắn sẽ lột da cô.
 Bàn tay to lớn của Hạo Nhiên gạt đi hạt cơm còn vướng trên khoé môi Thiên Thiên, thế nhưng làm xong bổn phận lại k chịu hạ xuống. bàn tay hắn lướt nhẹ trên môi Thiên Thiên, để cho cảm giác mềm mại bao trùm lấy ngón tay. Hạo Nhiên thở hắt ra một hơi. Thật sự rất đẹp. Thế nhưng làm sao lại ngốc như vậy?
 Trong lòng Hạo Nhiên trào lên một cảm giác vừa yêu vừa ghét, khó tả vô cùng, khiến cho hắn buộc phải nhìn Thiên Thiên không dứt mắt. Cho đến khi hắn dứt mắt ra được thì Thiên Thiên cũng đã tỉnh mất rồi.
 Thiên Thiên ngáp dài một cái, không để ý đến thái độ kì lạ thâm sâu của Hạo Nhiên mà chỉ buông một câu rồi bước về lớp.
 -Ăn đi! Còn nóng đấy!
 Đầu Hạo Nhiên nổi vạch đen, lại nổi thêm mấy cái gân. Hắn nhíu mày, phẩy tay một cái, hộp cơm lập tức bay về phía Thiên Thiên, chấn bốp một cái vào đầu của cô, sau đó, không đợi Thiên Thiên nổi giận, hắn nhảy phốc một cái từ sân thượng xuống, đám vào những cành cây chắc khoẻ để vào lớp.
 -Này!
 Thiên Thiên hét lên, lao về phía thanh chắn bảo vệ. Hạo Nhiên điên rồi sao? Đành rằng là giờ ăn trưa không có người, thế nhưng chẳng may ai đó thấy thì làm sao chứ?
 Nhìn thấy bóng Hạo Nhiên đã đi khuất sau dãy nhà, Thiên Thiên mới bực bội, vùng vằng về lớp, không thèm dọn dẹp đám hỗn độn mà tên hỗn đản kia gây ra. Gì chứ? Cô đâu phải là ô sin?
 Tiểu Yêu Yêu hình như được tha sớm, vì thế nên đang lăn lóc bò cả ra bàn mà ngủ. Thiên Thiên bực tức thả mình ngồi xuống ghế, mạnh đến mức Tiểu Yêu Yêu đang ngủ cũng phải bật dậy.
 -Này! Cậu có bị làm sao không đấy hả? có biết tớ đang ngủ không?
 Tiểu Yêu Yêu, sau 1 giây tĩnh lặng, rống vào mặt Thiên Thiên, còn thở phì phò nữa. Thiên Thiên dù đang bực tức cũng bị vẻ mặt đó của Tiểu Yêu Yêu doạ mất, xìu xuống 1 cái.
 -Tại tên nhóc con Hạo Nhiên chứ…
 -Nhóc cái rắm. hắn ta tuy bằng tuổi cậu, thế nhưng về năng lực thì hơn cậu gấp trăm đấy. hơn nữa, hắn ta còn là chồng cậu.
 Vừa nghe đến chữ chồng, mặt Thiên Thiên lập tức tái mét. Cô dùng tốc độ nhanh như tên lửa, bịt lấy miệng Tiểu Yêu Yêu, khuôn mặt muốn giết người kề sát mặt Tiểu Yêu Yêu mà rít lên.
 -Cậu nói cái gì đấy hả?
 Tiểu Yêu Yêu nhìn thấy tình hình căng thẳng, liền gỡ tay Thiên Thiên ra, phán gọn.
 -Nhưng mà, hắn ta có vẻ thích cậu đấy.
 -Hở?
 -Hắn ta thích cậu!
 Thiên Thiên lại trợn tròn mắt lần hai, thế nhưng lần này không lao đến bịt miệng Tiểu Yêu Yêu nữa, mà chỉ lắp bắp.
 -Hắn ta… đừng nói linh tinh… chỉ là… 6 tháng… hắn… tớ…
 Tiểu Yêu Yêu nhìn Thiên Thiên với vẻ khinh thường, sự thật sờ sờ ra đấy mà còn không nhận ra, nhìn xem cô đã kết bạn với người ngốc như thế nào này, thật là…
 Không đợi Thiên Thiên khép miệng lại, Tiểu Yêu Yêu đã quay người bỏ đi, chỉ vứt lại một câu đơn giản.
 -Không tin thì cứ hỏi hắn đi!
 Chỉ còn lại một mình Thiên Thiên ở trong lớp, cô từ từ ngậm miệng lại, nuốt nước miếng. Cô đương nhiên có nghi ngờ, thế nhưng chuyện này khẳng định không thể. Thế nhưng đến cả Tiểu Yêu Yêu cũng nói như thế… vậy… xem ra là thật mất rồi.
 Lại nói đến hỏi, cô đâu phải con ngốc. chuyện này là chuyện có thể hỏi sao? Thiên Thiên trong lòng rối bời, thu dọn sách vở, quyết định cúp tiết. chuyện này… cô không thể nghĩ ra được.
 Thế nhưng mà, Thiên Thiên dường như lại đang cố chối bỏ chút vui mừng trong sâu thật sâu trái tim cô…

Chương 26 : VỊ KHÁCH BẤT NGỜ-LY HÔN!-KÝ ỨC! Vốn dĩ chỉ định đi một chút, thế nhưng Thiên Thiên lại lang thang đến tận tối. những ý nghĩ rối bời cứ quẩn quanh trong đầu óc cô, khiến cô dường như không thể chịu đựng được. Trong lòng Thiên Thiên lúc đó quả thật rất khó chịu. mong chờ nhưng sợ hãi. Vì thế, cô quyết định… bói hoa.
 Thích!
 Không thích!
 Thích!
 Không thích!
 Không hiểu là do vô tình hay cố ý, thế nhưng cánh hoa cuối cùng bao giờ cũng là không thích. Thiên Thiên không biết nên cảm thấy thế nào. Sự thật vốn là như thế, sao cô lại cảm thấy có chút mất mát. Thiên Thiên buồn bực đứng dậy, quyết định về quỷ giới. Bước chân cô chậm rãi, bỏ lại phía sau một vùng cánh hoa phủ, tinh khôi trong sương đêm. Phía trên trời, hàng vạn ngôi sao lấp lánh như thể mỉm cười…
 ………………
 Quỷ giới ngày hôm đó dường như có chút kì lạ. mặc dù bên ngoài đã tắt hết đèn, người dân cũng đã đi ngủ gần hết, thế nhưng trong cung lại sáng một cách đáng ngờ vực. Thiên Thiên nhướn mi thắc mắc, rón rén đi vào, định bụng vào phòng của mình, thế nhưng lại bị một cô người hầu chặn lại.
 -Thái tử phi. Quỷ hậu cho gọi người!

Thiên Thiên gượng cười một cái. Không phải chứ? Cô chỉ về muộn một chút mà đã định phạt cô hay sao? Xem ra lần này cô lành ít dữ nhiều.
 Thế nhưng sự tình lại không như Thiên Thiên suy nghĩ. Trong phòng khác rộng lớn, có mấy vị khách không đơn giản đang ngồi quay quah chiếc bàn dài chạm khắc tinh xảo.
 Hạo Nhiên vừa tỉnh dậy đã tức muốn ói máu. Thiên Thiên rõ ràng là không phải nữ nhân nha. Làm sao có thể không gọi hắn dậy mà ăn cho căng bụng như thế? Đến lúc ngủ cũng không thèm lau miệng. Đôi chân mày của Hạo Nhiên nhíu lại. hắn đưa tay gạt hạt cơm trên khoé miệng Thiên Thiên. Cũng may là cô còn biết để phần hắn. nếu không hắn chắc chắn sẽ lột da cô.
 Bàn tay to lớn của Hạo Nhiên gạt đi hạt cơm còn vướng trên khoé môi Thiên Thiên, thế nhưng làm xong bổn phận lại k chịu hạ xuống. bàn tay hắn lướt nhẹ trên môi Thiên Thiên, để cho cảm giác mềm mại bao trùm lấy ngón tay. Hạo Nhiên thở hắt ra một hơi. Thật sự rất đẹp. Thế nhưng làm sao lại ngốc như vậy?
 Trong lòng Hạo Nhiên trào lên một cảm giác vừa yêu vừa ghét, khó tả vô cùng, khiến cho hắn buộc phải nhìn Thiên Thiên không dứt mắt. Cho đến khi hắn dứt mắt ra được thì Thiên Thiên cũng đã tỉnh mất rồi.
 Thiên Thiên ngáp dài một cái, không để ý đến thái độ kì lạ thâm sâu của Hạo Nhiên mà chỉ buông một câu rồi bước về lớp.
 -Ăn đi! Còn nóng đấy!
 Đầu Hạo Nhiên nổi vạch đen, lại nổi thêm mấy cái gân. Hắn nhíu mày, phẩy tay một cái, hộp cơm lập tức bay về phía Thiên Thiên, chấn bốp một cái vào đầu của cô, sau đó, không đợi Thiên Thiên nổi giận, hắn nhảy phốc một cái từ sân thượng xuống, đám vào những cành cây chắc khoẻ để vào lớp.
 -Này!
 Thiên Thiên hét lên, lao về phía thanh chắn bảo vệ. Hạo Nhiên điên rồi sao? Đành rằng là giờ ăn trưa không có người, thế nhưng chẳng may ai đó thấy thì làm sao chứ?
 Nhìn thấy bóng Hạo Nhiên đã đi khuất sau dãy nhà, Thiên Thiên mới bực bội, vùng vằng về lớp, không thèm dọn dẹp đám hỗn độn mà tên hỗn đản kia gây ra. Gì chứ? Cô đâu phải là ô sin?
 Tiểu Yêu Yêu hình như được tha sớm, vì thế nên đang lăn lóc bò cả ra bàn mà ngủ. Thiên Thiên bực tức thả mình ngồi xuống ghế, mạnh đến mức Tiểu Yêu Yêu đang ngủ cũng phải bật dậy.
 -Này! Cậu có bị làm sao không đấy hả? có biết tớ đang ngủ không?
 Tiểu Yêu Yêu, sau 1 giây tĩnh lặng, rống vào mặt Thiên Thiên, còn thở phì phò nữa. Thiên Thiên dù đang bực tức cũng bị vẻ mặt đó của Tiểu Yêu Yêu doạ mất, xìu xuống 1 cái.
 -Tại tên nhóc con Hạo Nhiên chứ…
 -Nhóc cái rắm. hắn ta tuy bằng tuổi cậu, thế nhưng về năng lực thì hơn cậu gấp trăm đấy. hơn nữa, hắn ta còn là chồng cậu.
 Vừa nghe đến chữ chồng, mặt Thiên Thiên lập tức tái mét. Cô dùng tốc độ nhanh như tên lửa, bịt lấy miệng Tiểu Yêu Yêu, khuôn mặt muốn giết người kề sát mặt Tiểu Yêu Yêu mà rít lên.
 -Cậu nói cái gì đấy hả?
 Tiểu Yêu Yêu nhìn thấy tình hình căng thẳng, liền gỡ tay Thiên Thiên ra, phán gọn.
 -Nhưng mà, hắn ta có vẻ thích cậu đấy.
 -Hở?
 -Hắn ta thích cậu!
 Thiên Thiên lại trợn tròn mắt lần hai, thế nhưng lần này không lao đến bịt miệng Tiểu Yêu Yêu nữa, mà chỉ lắp bắp.
 -Hắn ta… đừng nói linh tinh… chỉ là… 6 tháng… hắn… tớ…
 Tiểu Yêu Yêu nhìn Thiên Thiên với vẻ khinh thường, sự thật sờ sờ ra đấy mà còn không nhận ra, nhìn xem cô đã kết bạn với người ngốc như thế nào này, thật là…
 Không đợi Thiên Thiên khép miệng lại, Tiểu Yêu Yêu đã quay người bỏ đi, chỉ vứt lại một câu đơn giản.
 -Không tin thì cứ hỏi hắn đi!
 Chỉ còn lại một mình Thiên Thiên ở trong lớp, cô từ từ ngậm miệng lại, nuốt nước miếng. Cô đương nhiên có nghi ngờ, thế nhưng chuyện này khẳng định không thể. Thế nhưng đến cả Tiểu Yêu Yêu cũng nói như thế… vậy… xem ra là thật mất rồi.
 Lại nói đến hỏi, cô đâu phải con ngốc. chuyện này là chuyện có thể hỏi sao? Thiên Thiên trong lòng rối bời, thu dọn sách vở, quyết định cúp tiết. chuyện này… cô không thể nghĩ ra được.
 Thế nhưng mà, Thiên Thiên dường như lại đang cố chối bỏ chút vui mừng trong sâu thật sâu trái tim cô…
 CHAP 26: VỊ KHÁCH BẤT NGỜ-LY HÔN!-KÝ ỨC!
 Vốn dĩ chỉ định đi một chút, thế nhưng Thiên Thiên lại lang thang đến tận tối. những ý nghĩ rối bời cứ quẩn quanh trong đầu óc cô, khiến cô dường như không thể chịu đựng được. Trong lòng Thiên Thiên lúc đó quả thật rất khó chịu. mong chờ nhưng sợ hãi. Vì thế, cô quyết định… bói hoa.
 Thích!
 Không thích!
 Thích!
 Không thích!
 Không hiểu là do vô tình hay cố ý, thế nhưng cánh hoa cuối cùng bao giờ cũng là không thích. Thiên Thiên không biết nên cảm thấy thế nào. Sự thật vốn là như thế, sao cô lại cảm thấy có chút mất mát. Thiên Thiên buồn bực đứng dậy, quyết định về quỷ giới. Bước chân cô chậm rãi, bỏ lại phía sau một vùng cánh hoa phủ, tinh khôi trong sương đêm. Phía trên trời, hàng vạn ngôi sao lấp lánh như thể mỉm cười…
 ………………
 Quỷ giới ngày hôm đó dường như có chút kì lạ. mặc dù bên ngoài đã tắt hết đèn, người dân cũng đã đi ngủ gần hết, thế nhưng trong cung lại sáng một cách đáng ngờ vực. Thiên Thiên nhướn mi thắc mắc, rón rén đi vào, định bụng vào phòng của mình, thế nhưng lại bị một cô người hầu chặn lại.
 -Thái tử phi. Quỷ hậu cho gọi người!
 Thiên Thiên gượng cười một cái. Không phải chứ? Cô chỉ về muộn một chút mà đã định phạt cô hay sao? Xem ra lần này cô lành ít dữ nhiều.
 Thế nhưng sự tình lại không như Thiên Thiên suy nghĩ. Trong phòng khác rộng lớn, có mấy vị khách không đơn giản đang ngồi quay quah chiếc bàn dài chạm khắc tinh xảo.
 Thiên Thiên không biết những vị khách kia là những ai. Ngồi ở đầu bàn là Quỷ Vương Ken. Bên cạnh ông là Quỷ Hậu Vy Vy. Đám người kia dường như đang chờ đợi cô. Cô vừa bước chân vào đã cảm nhận được ánh mắt của họ đổ dồn về phía mình.
 Trong lòng Thiên Thiên có chút run rẩy. Cô không biết, nhưng dường như cô có thể đoán. Ánh mắt cô tiếp cận Hạo Nhiên. Hắn là người duy nhất không nhìn cô, chỉ chăm chăm nhìn vào khoảng không trước mắt. Khuôn mặt cứng nhắc một cách đáng sợ.
 Thiên Thiên run rẩy đưa ánh mắt nhìn những người còn lại. Một người đàn ông phong độ, trên người chỉ có một bộ đồ màu trắng tinh khôi. Kế bên ông là một anh chàng, mang trên mình bộ đồ màu đen, trên miệng có 2 chiếc răng nanh. Ngồi đối diện với 2 người, đầu tiên là Satan 666, là thúc phụ của Quỷ Hậu. bên cạnh ông ta, là một người phụ nữ, rất đẹp.
 Người phụ nữ đó dường như đang run rẩy, lại đang háo hức. Người phụ nữ đó cô đã từng nhìn thấy trong giấc mơ. Chính là người phụ nữ mà cô hằng mong đợi. Trong lòng Thiên Thiên đừng không được mà thổn thức. Rốt cuộc bà đã đến tìm cô!
 Thiên Thiên đưa mắt, muốn nhìn thẳng vào mắt Thiên Sứ My My, mẹ của cô. Thế nhưng lại không ngờ, ánh mắt vừa giao nhau, trái tim nhỏ của cô đã phải chịu một cỗ chấn động. hàng loạt những hình ảnh vô định ùa về, giống như một tập ảnh cùng lúc đập vào mắt cô, mờ nhoè. Thiên Thiên có cảm giác như toàn bộ sinh khí của cô bị rút cạn đi, nhưng ngay lập tức lại bị một cơn chấn động ập tới, khiến cho cô lảo đảo, đầu óc quay cuồng, chỉ một giây sau thì không còn nhìn thấy gì nữa.
 ………………….
 Thiên Thiên từ từ mở mắt ra, cảm thấy tất cả khí lực trong người bị rút cạn hết. thế nhưng đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo, có phần hơi đầy ắp. hình ảnh mờ nhoè dần hiện lên rõ nét. Cô biết, cô nhận ra tất cả mọi người. những người đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng. mẹ cô, đại thiên sứ Wind, dì Vy Vy, Satan, Tiểu Bạch, còn có… Hạo Nhiên.
 Cô nhắm mắt lại, mẹ cô rốt cuộc đã đến tìm cô. Ngày hôm đó, mẹ cô đã nói với cô, cô phải sống. nhất định phải sống. Kyo cũng đã bị mẹ cậu ấy gửi xuống trần. còn thay đổi hình dạng. cô chỉ cần lo lắng sống, dù sống không tốt. chỉ cần cô còn sống, mẹ cô nhất định sẽ tìm cô.
 Kyo!
 Thiên Thiên mở bừng mắt ra, mở miệng hỏi.
 -Kyo về chưa hả mẹ?
 Thiên Sứ My My có phần hơi choáng váng. Không ngờ con gái của cô lại hỏi đến Kyo. Vì thế, cô lắp bắp.
 -Nó… chưa… nó còn ở dương gian.
 Thiên Thiên ậm ừ, sau đó ngồi dậy. nhớ lại lời mẹ nói, thế nên mới nhớ đến Kyo. Thật có lỗi quá đi. Lại quên mất cậu ta. Thế nhưng Hạo Nhiên lại không hề biết rằng chỉ vì tình cờ mà Thiên Thiên hỏi như thế. Hắn giận. thật sự giận. Người đầu tiên Thiên Thiên hỏi sau khi cô ấy tỉnh là một tên lạ hoắc, không phải hắn. Thế nhưng hắn lại không thể hỏi Thiên Thiên lúc này. Hắn đấm mạnh tay vào tường, tức giận quay đi, bỏ ra khỏi phòng trước sự ngạc nhiên của mọi người, bao gồm cả Thiên Thiên.
 Duy chỉ có Vy Vy là cười nhẹ, rõ ràng con trai cô đã phải lòng con nhà người ta mất rồi!
 Thiên Thiên rõ ràng chẳng hiểu mô tê gì hết. chỉ là tự nhiên thấy Hạo Nhiên tức giận, trong lòng cô có chút khẩn trương. Vì Kyo sao? Không lẽ Hạo Nhiên đang ghen? Nhưng hắn ta không… à không. Hắn ta rõ ràng là thích cô. Nhưng mà hắn làm sao có thể, vốn rất ghét cô mà…
 Thiên Thiên thiểu não ôm lấy đầu. ôi cái đầu của cô~~~
 My My nhìn thấy con gái ôm đầu, lại nghĩ cô mệt, vì thế lo lắng giục cô mau mau nằm xuống nghỉ ngơi, khiến cho Thiên Thiên cũng chỉ biết mỉm cười với mẹ, nghe lời nằm xuống. Đã hơn nửa năm rồi. hơn nửa năm không gặp mẹ của cô, bà vẫn là dịu dàng như thế. Cô mỉm cười.
 -Mẹ. mẹ có khoẻ không? Bố đâu rồi ạ?
 Đôi tay của My My đang vuốt ve tóc Thiên Thiên bỗng nhiên khựng lại, khuôn mặt có chút bi thương.
 -Mẹ khoẻ. Chẳng phải đang rất khoẻ đây sao? Bố của con…
 Nhận thấy sự ngập ngừng của mẹ, Thiên Thiên có chút lo lắng. mẹ cô xuống đón cô, không phải là vì đã cứu được bố cô rồi sao? Nhưng mà…
 -Mẹ… sao bố không đến đón con? Không phải cứu được bố mới xuống đón con sao? Mẹ???
 My My bị giọng nói gấp gáp của Thiên Thiên doạ cho sợ hãi, thế nhưng lại không biết trả lời con gái thế nào, chỉ biết giương đôi mắt vừa buồn bã bất lực, vừa lo lắng nhìn cô. Tay Thiên Thiên có chút run run. Chẳng lẽ bố cô vẫn chưa cứu được sao? Đã lâu như thế rồi…
 -Mẹ!- giọng Thiên Thiên như cố giữ bình tĩnh, thế nhưng lại run rẩy, chỉ chực vỡ oà- Con gái bất hiếu. con không giúp gì được cho mẹ, không đủ năng lực để cứu bố ra. Nhưng mà mẹ, mẹ yên tâm. Dù có phải chết con cũng nhất định sẽ cứu bố.
 Vy Vy nghe thấy Thiên Thiên nói như vậy, mỉm cười đặt tay lên vai cô.
 -Cháu xem ra không tin tưởng ta rồi. chẳng nhẽ Avi gặp nạn, chúng ta lại giương mắt đứng nhìn sao? Trước hết 2 người cứ về Vườn địa đàng trên Thiên Đình. Chỉ có ở đó mới có thể đảm bảo an toàn cho 2 người. thủ tục Ly hôn cho con và Hạo Nhiên, ta đã chuẩn bị xong. Chỉ cần con và Hạo Nhiên dùng máu của chính hai con điểm vào đây, chiếc nhẫn sẽ tự động rơi ra khỏi tay hai con, cũng như quan hệ của hai con sẽ chấm hết.
 -Chấm… chấm hết ạ???
 Thiên Thiên có chút ngạc nhiên, tròn mắt nhìn Vy Vy mà hỏi, thế nhưng lại chỉ nhận được một nụ cười đầy ẩn ý của Vy Vy.
 -Ừ!. Không phải hai đứa suốt ngày kêu ca vì cuộc hôn nhân này hay sao? Sao thế? Luyến tiếc con trai ta?
 -Dạ… không… con… con không có!
 Thiên Thiên tuy là một mực lắc đầu phủ nhận, thế nhưng trên khuôn mặt lại hiện rõ nét hoang mang. Ly hôn? Thủ tục Ly hôn? Chuyện này… chuyện này… sao lại cảm thấy có chút gấp gáp chứ?
 Tờ giấy ly hôn của 2 người được bộ phận hôn nhân của quỷ giới in lên giấy da thượng hạng, thế nhưng ở dưới tay Thiên thiên lại khiến cho cô có chút đau nhức.Ánh mắt cô có chút do dự. Cô không muốn rời xa Hạo Nhiên. Nhưng hắn thì sao chứ? Hắn không thích cô, cô làm sao có thể vì hắn mà ở lại????
 Đang suy nghĩ triền miên, ở cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động mạnh, xem ra là cánh cửa bị đá văng ra khỏi bản lề. Hạo Nhiên đứng ở trước cửa, khuôn mặt tức giận vô cùng. Hắn dường như cũng biết chuyện ly hôn này. Thiên Thiên còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy hắn lao đến, giật lấy tờ giấy trên tay cô, sau đó cắn mạnh ngón tay chính hắn, để cho máu của hắn rơi vào tờ giấy.
 -Không muốn kí? Tôi đã kí rồi. cô còn không mau kí đi! Tuổi thanh xuân của tôi không thể dâng hết cho một mình cô được.
Phan_1 Tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 Tap 2
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .